Nếu bạn đọc cái title và đã muốn choảng cho mình viên gạch vì độ occhos trong vấn đề hiểu biết văn hóa giữa các quốc gia thì bình tĩnh cho mình xin 2s trình bày. Cảm ơn các bạn!
Trước khi nêu ra vấn đề vì sao mình lại đưa ra vấn đề: GEISHA - "NGÀNH" HAY NÉT NGHỆ THUẬT CẦN ĐƯỢC CHÂN QUÝ! này, mình xin phép nói qua sự gặp lại 1 cách rất ngẫu hứng của mình với bộ phim này.
Chả là dạo gần đây, trên facebook của mình xuất hiện hàng tá bài báo, hình ảnh một cô bé gái người Á Đông, mặc bộ kimono cũ kĩ, tóc thắt bím xinh xắn có màu mắt xám long lanh như chứa nước nhìn rung động lòng người. Vâng, chính là cô bé Chiyo trong cực phẩm HỒI ỨC CỦA MỘT GEISHA - Memoirs of a Geisha năm 2005. Mình đã xem phim này khá lâu và xem những 2 lần cho bộ phim này trước khi mình nhìn thấy 1 bài báo trên kênh 14 viết về vẻ đẹp của cô bé ấy.
Và hôm nay, mình quyết chí ngồi xem lại nó để làm 1 bài review hoành tráng, nghĩ rằng sẽ xem thật kĩ, thật tỉ mỉ để có thể nắm bắt được từng tình tiết phim. Nhưng không, mình trôi tuột vào 2 tiếng 25 phút 08 giây của bộ phim 1 cách ngọt lịm y như cách mạch phim đã chảy.
Mình "toàn tâm toàn ý", không còn chút tà niệm như lúc trước khi xem nữa. Vâng, lần thứ 3 với bộ phim này, mình vẫn không thể thoát khỏi sự lôi cuốn của nó. Từ phía mình, mình chỉ có thể nói là: Phim đầy màu cảm xúc! Ngọt ngào, đấu tranh, đau thương, hạnh phúc và cả những bài học đều có nhưng nó lại tiếp xúc với cảm xúc của người xem một cách hết sức dịu dàng!
Nói một cách qua loa, phim kể về cuộc đời của cô bé Chiyo, con của một ngư dân làng chài. Bước ngoặt bắt đầu khi 2 chị em Chiyo bị cha "thế chấp" để đủ tiền cứu vợ. Chiyo được bán vào 1 Okiyas ở khu Hanamachi, Kyoto - nơi sinh sống của những cô Geisha. Sau biến cố Chiyo không thể bỏ trốn cùng chị gái mình, cô bé gái 9 tuổi với đôi mắt xám long lanh đầy nước đã gặp được "Ngài chủ tịch" rất sức tử tế trên cầu Sunagawa để rồi cuộc gặp này đã thay đổi toàn bộ cuộc đời cô bé.
Từ một cô gái nhỏ trống rỗng đau thương vì mất gia đình bỗng có 1 niềm mong ước mãnh liệt là trở thành 1 Geisha để có thể đến gần hơn người đàn ông mà mình thầm cảm mến. Dần dần, cô trở thành 1 Geisha, kì diệu và đầy đặc biệt. Và rồi sau bao đấu tranh và kìm nén, cô được trở về bên người đàn ông ngày đó cô đã gặp trên cầu. Nội dung có thế nhưng thực sự là phải xem phim, chúng ta mới biết bộ phim mang đến những cung bậc cảm xúc như thế nào.
Vào vấn đề chính: GEISHA - "NGÀNH" HAY NÉT NGHỆ THUẬT CẦN ĐƯỢC CHÂN QUÝ!
Và từ "Ngành" ở đây, đúng là từ "Ngành" mà bạn đang nghĩ tới rồi đấy. Những cá nhân yêu nghệ thuật hẳn nhiên ức chế bởi cách mình so sánh rất sức hoang đường, bởi ở Việt Nam, 2 khái niệm "Ngành" và "Nghệ thuật" là 2 khái niệm được hiểu hoàn toàn tách rời nhau và từ "Ngành" được đặt trong hoàn cảnh rất sức thô bỉ - thường bắt gặp là từ "gái ngành" để chỉ những cô gái làng chơi.
"NGÀNH"
Có một sự thật là trước khi mình xem bộ phim "Hồi ức của một Geisha" này, mình đã luôn nghĩ rằng Geisha thực sự là chỉ những cô gái làng chơi Nhật Bản thời xưa. Và ở 1 góc độ về ngữ nghĩa nào đó theo hướng thông dụng, "Geisha" cũng được hiểu là "Kỹ nữ" - một danh từ rõ ràng khiến bất cứ ai cũng phải hiểu nhầm.
Với mình, ở 20s nào đó trong phim đã giải thích 1 phần cho sự hiểu nhầm xấu xí này. Sau thế chiến, "bí mật về thế giới thầm kín của chúng tôi bây giờ in trên những tấm bưu thiếp cho các cô gái sau nhà. Bất cứ cô gái đứng đường nào vẽ mắt và mặc kimono đều có thể tự nhận là Geisha" . Rõ ràng là mình cũng hoàn toàn có cơ sở để hiểu nhầm, đúng không? :))

Đấu tranh ở chỗ cô bé Chiyo 9 tuổi ấy sau này trở thành Geisha có tên Sayuri với thân phận đã được sắp đặt sẽ đến bên 1 người đàn ông tên Nobu không phải là "Ngài chủ tịch", trao thân cho 1 người đàn ông cũng không phải là "Ngài chủ tịch" mà không làm gì được. Còn "Ngài chủ tịch" đó, không thể đấu tranh cho sự thật về tình cảm của mình với một cô bé năm nào trên cầu Sunagawa vì mang ơn với người đàn ông Nobu, chỉ đành đẩy cô gái mình yêu thương, che chở hết mình cho người đàn ông đó. Hay chính bản thân cô Geisha nức tiếng tên Hatsumomo không thể đấu tranh cho tình yêu nồng cháy của mình với anh chàng Koichi.











Ấy thế nhưng nàng lại di chuyển rất trơn tru không 1 sự chếnh choáng. Mình thì mình cũng không hiểu rõ Sayuri đang múa điệu gì, nên chỉ có thể theo cảm nhận của mình mà lột tả. Trong điệu nhạc rất sầu thương, có lẽ nàng hóa thân vào một cô gái mang đầy nỗi đau vì không thể được bên người mình thương yêu, nỗi giằng xé tâm can chứa trong đôi mắt long lanh như đầy nước mắt, cô gái lững thức lê bước đi và rồi điên loạn trong cơn mưa tuyết đến mức ngã khụy tưởng như không thể gượng dậy, ấy thế mà cô ấy lại vực dậy đứng lên.
Có thể với bạn, mình miêu tả quá sến súa khoa trương, nhưng với mình, thực sự không thể nào quên hình ảnh nàng Sayuri khi đó lấy biết bao xúc cảm của khán giả.


-2224ir.png)




Cô bé Chiyo vốn dĩ đã kì diệu như cách mẹ cô hay mọi người ở Okiyas nói: "Satsu như cây gỗ bén rễ sâu vào lòng đất giống như cây Sakura. Còn tôi lại giống như nước. Nước có thể ăn mòn lối đi của nó, kể cả đá. Và khi bị chặn lại, nó sẽ tạo thành dòng chảy mới" hay "Nước có thể rửa sạch trái đất, dập tắt lửa và phá hủy sắt thép". Dòng nước Chiyo sẽ mạnh mẽ và có cách tạo ra lối đi riêng.





Vì vậy sau những thứ dài dòng ở trên, mình chỉ muốn kết luận lại rằng bộ phim Hồi ức của một Geisha đã khiến cho mình hiểu ra rằng Geisha là một nét văn hóa, là thứ nghệ thuật đáng được coi trọng. Với góc nhìn của một con bé thích những giá trị văn hóa truyền thống phương Đông, lại luôn bị cuốn hút bởi những thứ bí mật ma mị, mình đánh giá bộ phim này là một bộ phim hay và rất đáng để trải nghiệm!
Chào các bạn, giờ thì các bạn gạch đá mình thoải mái! =)))
Chú thích: Hình ảnh mình cắt từ phim nên hơi mờ!
Bình luận